Tác giả: Thiên Hạ Bá Xướng
Câu chuyện mở đầu bằng việc ba nhân vật chính vì mưa quá to mà phải trú chân tại một ngôi nhà. Rảnh hang không biết làm gì, cả bọn ngồi kể chuyện ma.
Câu chuyện thứ nhất và thứ hai éo lan quyên gì đến mấy truyện sau, chỉ kể ra để câu giấy.
Truyện số 3 tạm gọi là hơi hơi liên quan, lẽ ra cũng chấp nhận được nếu nó không ảo lòi. Nhân vật chính “tôi” đánh nhau với quái vật côn trùng vơ được một đống châu báu =)))
Đã là phiêu lưu thì không thể thiếu gái, bỗng nhiên có hai em gia nhập đội tán phét, kể câu chuyện thứ tư, cũng điêu không thua gì 3 truyện trước. Đang kể thì “tôi” phát hiện ra một em đi ra ngoài mãi chưa về. Cả bọn bèn chạy đi tìm, và thế là rơi vào cuộc phiêu lưu chính.
Sau khi trải qua nhiều hung hiểm, chỉ còn “tôi” sống sót thoát khỏi khu vực tràn ngập tử vong. “Tôi” nhận thấy mình vẫn đang ngồi trong căn phòng cả bọn kể chuyện ma, cố gắng nhớ mình định làm gì, rốt cuộc nhớ ra phải hỏi một câu: “sao Lục Nhã Lang ra ngoài mãi chưa về?”.
Cái kết rất hợp với tên tác phẩm, có thể thấy tất cả vĩnh viễn không thể thoát khỏi vòng tròn luẩn quẩn đó. Cả bọn sẽ lại ra ngoài, sẽ rơi vào cuộc phiêu lưu nơi họ chết gần hết chỉ còn nhân vật “tôi” quay lại điểm khởi đầu của tất cả.
Vẫn mẫu nhân vật quen thuộc của Thiên Hạ Bá Xướng: “tôi” tầm ba mươi tuổi, tính tình ngông nghênh, hữu dũng vô mưu, được cái to còi. Bạn bè của anh ta được cái sống chết có nhau chứ không đâm sau lưng đồng đội. “Tôi” không biết có phải là hình mẫu tác giả mơ ước không mà truyện nào, bất kể “tôi” là ai, cũng rất dớ dẩn với gái. Gái dù bật đèn xanh đến cháy cả bóng, có sà vào lòng, “tôi” vẫn luôn tỉnh táo như Liễu Hạ Huệ.
Kiểu anh hùng của nhóm nhân vật làm tôi buồn cười, thấy như đám trẻ con cắt máu ăn thề, rất có tính cộng sản tuyên truyền. Chả biết trên đời còn kiểu này tồn tại thật hay không nữa.
Chấm điểm: 5