SAO TRỜI LẤP LÁNH
(Trọng sinh chi lãng lãng tinh không)
Tác giả: J112233
Editor: MissTony
Reviewer: Điền Yên
Có nhiều truyện tôi thích chẳng phải vì nó hay xuất sắc gì mà chỉ vì nó hợp gu, đúng chủ đề tôi thích, đúng motif nhân vật tôi thích, không bug. Thế là đủ. Sao trời lấp lánh chính là một truyện như thế.
Tôi luôn thích thể loại trọng sinh vì nó thỏa mãn ước mơ không bao giờ thành hiện thực của tôi: trở về quá khứ sửa chữa những lỗi lầm, xóa đi ân hận về những việc mình không làm, những tiếc nuối về những gì mình đã làm. Tôi không thích trọng sinh báo thù rửa hận. Hận thù là của kiếp trước, kiếp này chưa hề xảy ra thì rửa cái gì? Tôi chỉ muốn nhân vật có một cuộc đời mới, trân trọng những điều họ từng bỏ lỡ ở kiếp trước, còn ân oán tình thù chỉ là hư vô.
Bạch Lãng đã làm tất cả những điều này. Kiếp trước, anh sống đàng hoàng tử tế nhưng bị gia đình lợi dụng, bị người yêu lừa gạt đến nỗi chết trong đau đớn, thân bại danh liệt. Oán niệm vương lại trên người duy nhất trên đời thương xót cho cái chết của anh, người mà trước giờ anh không hề có hảo cảm – Cừu Tiềm. Mãi đến khi chết rồi, Bạch Lãng mới biết chân tình hóa ra là giả dối, đùa cợt lại mới là chân tình. Có cơ hội sống lại, anh chỉ có hai nguyện vọng: sống thật tốt, không để bản thân rơi vào khốn cảnh nữa; và trả ơn người kia. Người kia cái gì cũng có, anh chỉ có bản thân mình để cho đi thôi. Nếu người ấy vẫn còn muốn, vậy cho người ấy đi.
Motif quen thuộc đến phát nhàm nhưng tôi vẫn vô cùng thích. Ngoài thể loại truyện ra thì tính cách nhân vật trong truyện cũng đúng khẩu vị của tôi. Thụ thanh lãnh, ôn hòa nhưng cũng kiên cường, tử tế đàng hoàng nhưng không thánh mẫu, không dục cự hoàn nghênh, không bạch liên hoa. Công thì đúng chuẩn trai hư quyến rũ: con rơi của một gia tộc lớn, xuất thân khốn khó, bằng năng lực mà đi lên, vừa thâm sâu thủ đoạn vừa hoang dã bất cần, và dĩ nhiên không thể thiếu cao to đẹp trai.
Phải nói rằng Bạch Lãng rất may mắn vì cả 2 kiếp đều được Cừu Tiềm yêu thương. Một câu nói của Cừu Tiềm trong truyện khiến tôi cộng hẳn 1 điểm cho toàn bộ tác phẩm: “Mọi chuyện đã khác rồi, trừ chiếc dù anh che chở cho em trong kiếp trước, đời này anh sẽ vẫn làm”. Tôi thích Cừu Tiềm giống như Cổ Song Hoàn yêu Trương Hiểu Ký vậy. Không phải nàng yêu chàng, mà là yêu tình yêu chàng dành cho Lô Bán Nhi.
Mạch truyện không có gì bất ngờ. Kiểu như thế này, tôi đã đọc hàng đống: một minh tinh nhỏ mắc bệnh tim, bị người tình lừa comeout khiến sự nghiệp tan nát, gia đình từ mặt (sau khi đã lột hết tiền), chết trong cơn đau tim. Tỉnh lại ở 10 năm trước, vẫn tiếp tục làm diễn viên nhưng với đau thương và kinh nghiệm kiếp trước, tránh được các phiền phức không đáng có. Dĩ nhiên, minh tinh sẽ vẫn dây dưa với người đàn ông mình đã bỏ lỡ ở kiếp trước, kiếp này yêu thương, bù đắp cho người ấy. Kẻ thù cũ không gọi cũng đến, gây phiền toái và tất nhiên rước nhục vào thân, rơi vào hoàn cảnh giống y như minh tinh kiếp trước, thậm chí còn thảm hơn vì công rất ngầu, rất che chở thụ. Để cho cân bằng, tác giả chắc chắn bày ra 1 kiếp nạn cho công để thụ thể hiện tình yêu chân thành. Kết truyện, khỏi cần nói, công thụ hạnh phúc viên mãn, kẻ xấu bị trừng trị ^_^. Kể ra thì chẳng có gì đáng xem nhưng truyện kiểu này luôn thú vị ở những chi tiết nhỏ.
Ví dụ như Bạch Lãng sống lại vẫn bị gia đình vòi tiền. Anh bán mình cho Cừu Tiềm lấy 5 triệu rồi đến gặp gia đình. Cừu Tiềm hỏi anh có cần mình đi cùng cho thêm khí thế không, anh đáp: “nhìn người có lẽ không biết, nhìn chi phiếu nhanh hơn.” Thời đại của đồng tiền mà, cứ để tiền ra mặt.
Hay khi Cừu Tiềm chủ động đi “trả đòn” kẻ bắt nạt Bạch Lãng xong thì “hăm hở khoe công lao với anh và được anh thưởng cho rất hậu hĩnh – một miếng steak hảo hạng chiên ngập hành”. (Anh Cừu vốn thích ăn hành mà. Chi tiết này nhỏ nhưng tôi thấy rất dễ thương và ấm áp)
Lại có đoạn tình cũ của Cừu Tiềm đến dằn mặt Bạch Lãng, chọc ngoáy mắng mỏ một hồi chẳng thấy anh nói năng gì, cậu ta cáu lên hỏi: “có nghe không đấy?” thì nhóc con Tiểu Hải đang ngồi trong lòng Bạch Lãng lại nhanh nhảu trả lời: “Có ạ”.
Nhân vật phụ có Hồng Ngụ khá ấn tượng. Nói một cách công bằng, Hồng Ngụ cũng cùng một kiểu như Cừu Tiềm: thế lực đứng đầu một phương, yêu Cừ Toàn, che chở nâng đỡ, độc đoán. Chỉ khác là ông ta vừa già vừa què nên cái kết dành cho Hồng Ngụ và Cừ Toàn là sự chịu đựng của Cừ Toàn. Nhưng tôi không hề ghét nhân vật Hồng Ngụ này. Ông ta cũng rất quân tử. Ông ta cho Cừ Toàn chọn tự do hay danh lợi. Cừ Toàn lại muốn cả hai, thậm chí cả 3 khi muốn luôn Cừu Tiềm. Tham lam như thế sao được. Hồng Ngụ khá bao dung cho Cừ Toàn khi để cậu ta lựa chọn, chọn sai vẫn cho cơ hội quay về. Cừ Toàn không thích lão chẳng qua vì lão không to khỏe đẹp trai như Cừu Tiềm thôi. Vậy mới nói: bạn làm gì không quan trọng, nhan sắc của bạn sẽ quyết định bạn là nhân vật chính diện hay phản diện.
Khang Kiện – tên khốn hại Bạch Lãng đời trước, đến đời này vẫn là một kẻ cặn bã. Hắn lấy vợ để lợi dụng quyền thế nhà cô rồi ngay khi hắn kiếm được chút tiền đã lập tức trở mặt mắng chửi cô. Cô vợ này là con gái được cưng chiều từ nhỏ, cũng thuộc loại đanh đá ích kỷ, nhưng với tư cách là một người vợ, cô ấy đã vì chồng. Khi Khang Kiện cần tiền làm ăn, cô giấu cha mẹ, cho Khang Kiện cầm cố căn nhà đứng tên mình. Dù cô không tin chồng đủ năng lực kinh doanh ghê gớm nhưng cô vấn chấp nhận. Thế nên mặc dầu tôi không ưa tính phách lối của cô và cái trò cô chơi đểu Bạch Lãng, tôi vẫn không ghét cô.
Couple nhí Dung Tán – Cừu Tiểu Hải rất đáng yêu. Phiên ngoại về hai đứa lúc lớn yêu dễ thương hết biết. Chung quy vẫn là do tôi nhan khống, thấy trai đẹp bất kể độ tuổi là mê.
Nhân tiện nhăc các bạn, nếu may mắn trúng được vé số trọng sinh mà méo có năng lực gì trong tay như chơi cổ phiếu, đánh xổ số thì chỉ cần mua bản quyền mấy cuốn hot kiểu HP, 50 sắc thái trước khi nó nổi là đủ giàu rồi. Nhá nhá nhá =)))