Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Editor: Muối
Mộ Nhất Phàm đang viết cuốn tiểu thuyết viễn tưởng Vua mạt thế thì bất ngờ bị xuyên thư. Xuyên vào ai không xuyên lại xuyên moẹ vào boss cuối. Số phận Boss cuối đương nhiên là bị nam chính giết thê thảm. Anh không muốn chết, vì thế, anh quyết định ra tay với nam chính trước khi bị nam chính làm thịt. Tình tiết truyện bị thay đổi nhưng cuối cùng, Mộ Nhất Phàm vẫn bị nam chính “làm thịt”.
Ngay từ đầu truyện tôi đã sốc vì nó là sinh tử văn. Tôi không ghét STV nhưng bị bất ngờ. Chuyện là viên ngọc gia truyện của nam chính Chiến Bắc Thiên chả rõ cảm ứng được điều gì mà bay vèo vào bụng Mộ Nhất Phàm, làm tổ trong đó. Cứ tưởng móc họng nôn ra hoặc đi ! là xong, ai ngờ không dễ vậy. Đoạn Bắc Thiên bắt Nhất Phàm vào nhà vệ sinh bới shit vừa mắc ói vừa buồn cười. May lúc đọc truyện không đang ăn chứ không tôi đã sút mất kí lô vì mất khẩu vị rồi. Kể tiếp viên ngọc, nó nằm trong bụng Nhất Phàm, tạo thành 1 em bé. Phát triển của bào thai cực kỳ nhanh chóng, Nhất Phàm thân nam nhi hoàn toàn không ngờ mình có bầu. Chưa kể bản thân không có tử cung thì không có nơi chứa em bé, mà có thì cái tấm thân đồng trinh chưa từng lăn giường kia biết có thai với ai? Trong đầu anh chỉ có suy nghĩ mau mau giết nam chính còn quay về. Nhưng càng ở với nam chính, anh càng không thể xuống tay. Một là nam chính xuất thân quân nhân, cậu ấm trói gà không chặt như anh muốn ám sát hắn cũng không dễ. Hai là hắn quá giống bạn trúc mã của anh ngoài đời thật. Đấy chính là điểm rất thú vị của truyện. Vì Mộ Nhất Phàm quá lười (???) nên các nhân vật trong truyện, anh đều lấy luôn tên những người thân của mình ngoài đời đặt cho nhân vật. Ví dụ như nam chính Chiến Bắc Thiên thì chính là trúc mã của anh từ thế giới thật bước vào sách, thằng em mất nết trong truyện lấy tên anh trai yêu quý ngoài đời, tên mẹ đẻ dùng cho mụ mẹ kế… Thậm chí cô gái anh ngưỡng mộ cũng cho vai nữ chính sánh cùng nam chính luôn. Mộ Nhất Phàm bị rối tung giữ thật và ảo, không lòng dạ nào giết người. Cuối cùng chọn cách bê bụng bầu đi trốn, kéo đến màn truy thê cẩu huyết. Gọi là truy thê cho lãng mạn chứ không hẳn. Vì trong bụng Mộ Tiểu Phàm là viên ngọc của Chiến Bắc Thiên nên Chiến Bắc Thiên dù không muốn tìm anh cũng không được, chưa kể số phận nhất định run rủi cho hai người đi đến đâu đụng nhau đến đấy. Kết thúc vụ truy đuổi là màn sinh con, bác sĩ mổ bụng thụ lấy đứa bé ra rồi khâu lại như cũ.
Đứa bé này đáng yêu vô cùng. Nó không phải người nên chỉ trong 1 ngày đã lớn vèo lên thành thằng nhóc 2 -3 tuổi. Bé vốn là ngọc cổ nên biết rất nhiều thứ, nhưng đồng thời vẫn là đứa nhỏ mới sinh, vừa ngây thơ dễ thương vừa khôn ngoan. Và dĩ nhiên, như mọi tác phẩm STV khác, em bé luôn là cầu nối giữa bố và ba, tiện thể câu kéo cảm tình của người lớn trong nhà. Mấy ông bà già không làm sao cưỡng nổi vẻ bụ bẫm đáng yêu của nó, thế nào chả phải đồng ý ba với bố cưới nhau.
Tôi rất thích thụ bộ này, tính tình thẳng thắn, sáng sủa, với người thân hay bạn bè, anh không tiếc công sức xương máu, với kẻ thù anh chẳng ngại xài thủ đoạn. Minh tranh ám đấu, chiêu gì không quan trọng, miễn đạt được mục đích. Thu cũng rất thành thật với bản thân, khi đã nhận định mình thích Chiến Bắc Thiên thì mạnh mẽ tìm cách chiếm lấy, không ngại nhào lên người nam chính cầu hoan :))), trong đầu tư tưởng đủ chuyện người lớn với nam chính, đi lấy vật tư không quên ghé cửa hàng se* toy nhặt về một ít BCS, KY, quần lót tình thú… Tư duy của thụ rất “có vấn đề:
“Bắc Thiên, em biết sai rồi mà, em cam đoan với anh, sau khi ra ngoài, mỗi phút mỗi giây đều ở bên cạnh anh, sẽ không rời anh lấy nửa bước, nếu anh bận công chuyện, em sẽ ở bên san sẻ cùng anh, anh muốn tắm, em cũng theo anh vào phòng tắm, giúp anh kì ngực cọ lưng, dù anh có muốn đi ị, em cũng sẽ ở bên cạnh giúp anh chùi đít, nói chung là em sẽ không rời khỏi anh nữa. Còn có, sau này em sẽ nghe anh hết, anh nói cái gì thì em làm cái đó, anh muốn em hôn một cái, em hứa sẽ không hôn cái thứ hai, anh muốn em hôn mặt, em hứa sẽ không đi liếm ngón chân, anh muốn em chịch anh, em chắc chắn sẽ không để anh chịch em.”
Tôi thích cách Mộ Nhất Phàm bảo vệ tình yêu của mình, kể công, uy hiếp (???), tranh đoạt (???)… không cái nào không làm, mặt dày vô đối. Ví dụ như khi đối diện với ông nội Chiến Bắc Thiên – một quân nhân già cổ hủ khó tính khói bàn, Mộ Nhất Phàm nói:
” “Chiến lão gia, ông tin cháu cũng được, không tin cũng chẳng sao, dù sao thì, Chiến Bắc Thiên là người cháu chọn rồi, đương nhiên, nếu ông có thể đồng ý cho chúng cháu ở bên nhau thì không thể tốt hơn, như vậy cháu có thể cùng Bắc Thiên và Mộ Thiên sống như một gia đình chân chính. Nhưng nếu ông không đồng ý, dù có cướp cháu cũng phải cướp người về.”
Chiến Quốc Hùng: “………..”
Mộ Nhất Phàm không cho ông cơ hội nói chuyện, bèn tiếp lời: “Còn có, nếu ông phản đối, trước khi phản đối ông trả Mộ Thiên lại cho cháu đi, bé con do cháu vất vả mang nặng đẻ đau.”
Chiến Quốc Hùng nheo mắt lại: “Anh đang uy hiếp tôi đấy à?”
“Cháu không uy hiếp ông, cháu chỉ đang thay đổi phương thức nói cho ông biết, lúc cháu với cháu trai ông ở chung, ai là người ‘thụ’ đối phương.”
Chiến Quốc Hùng: “…………””
Đối với ông nội mình thì tranh thủ lúc ông nằm liệt giường không cử động được mà nhét vào tay ông cái đĩa GV, nói liến thoắng về chuyện yêu đương của mình, biết ông không thể lên tiếng mà chốt hạ một câu : “ông không nói gì tức là đồng ý rồi nhé”.
Chiến Bắc Thiên tất nhiên là tuyệt phẩm công rồi, nhưng không quá khác biệt với các cực phẩm công khác: cao phú soái, bàn tay vàng này kia khỏi cần nhắc đến 😀 Tôi thích tất cả các anh công yêu thương cưng chiều dịu dàng với thụ. Chiến Bắc Thiên là người đàn ông mạnh mẽ như thế nhưng đứng trước tình yêu cũng yếu đuối như ai. Anh cũng lo sợ Mộ Nhất Phàm không thương mình.
“Mộ Nhất Phàm vội nghiêng đầu, tránh bờ môi mỏng của hắn ra, lo lắng nói: “Bắc Thiên, anh quên tôi là tang…”
Anh chợt nhớ ra Chiến Bắc Thiên không thích nghe anh nói hai chữ ‘tang thi’, liền sửa lời nói: “Nếu như dính nước bọt của tôi, anh sẽ bị lây nhiễm đấy.”
Chiến Bắc Thiên không vì vậy mà buông anh ra, hắn cúi đầu hôn lên vành tai trắng nõn của anh, khàn giọng hỏi: “Nếu như không bị nhiễm, liệu em có cho anh hôn em không?”
….
“Nói cho anh biết đi, Mộc Mộc, cho anh biết đáp án đi.” Chiến Bắc Thiên vừa hôn lên ốc tai anh, vừa nỉ non hỏi, lời hắn nói tựa như câu thần chú, không ngừng mê hoặc Mộ Nhất Phàm.”
Tình cảm của công và thụ trong bộ này không ai có thể chen vào được, vừa lãng mạn sến súa (bắc cầu bằng băng lên ngắm trăng chẳng thua gì Elsa trong Frozen) vừa thẳng thắn mạnh mẽ.
“Mộ Nhất Phàm khẽ cười hề hề bên tai Mộ Duyệt Thành: “Bố, nghe thấy chưa, anh ấy nói sẽ bảo vệ con cả đời.”
Mộ Duyệt Thành quay đầu nhìn con trai đang làm bộ mặt đắc ý, lại nặng nề hừ một tiếng: “Giờ là lúc nào rồi, còn có tâm tình nói giỡn.”
“Giờ con khóc cũng chẳng làm được gì, bố thấy đúng không?”
“……….” Mộ Duyệt Thành không vui nói: “Đàn ông đàn ang, lại để một thằng đàn ông khác bảo vệ, hay ho lắm đấy?”
“Bố à, đây là ngang hàng nhau, lúc con cần anh ấy, anh ấy bảo vệ con là đúng rồi, đến khi nào anh ấy gặp chuyện, con cũng sẽ đứng ra bảo vệ anh ấy, có gì mà phải ngại chứ, nếu con không để anh bảo vệ, trái lại mối quan hệ này càng trở nên xa cách.”
Một điểm đáng lưu ý của truyện là dàn nhân vật phụ. Ngay cả những nhân vật nhỏ cũng được tác giả khắc họa rõ tính cách.
Ví dụ như Trịnh Quốc Tông tuy có tuổi nhưng rất sáng suốt, nói câu nào chết người câu đó, không nói thừa không nói thiếu. Ông là người đỡ đẻ cho Nhất Phàm, chăm sóc cho Kình Thiên, quan sát và nhận ra tình cảm giữa Nhất Phàm và Bắc Thiên không tầm thường. Chính ông là người hòa giải và thông não cho 2 nhân vật chính đến gần nhau. Ông trước sau luôn nhân hậu hòa ái, thấu hiểu nhân tình thế thái.
Trang Tử Duyệt: cánh tay phải của Tang thi vương kiếp trước, sang kiếp này trở mặt thành thù. Anh vốn là bạn thân của Mộ Nhất Phàm, vô tình bị lấy virus từ bạn, lúc lên cơn đã giết chết và ăn thịt cha mẹ mình. Cũng may, cuối truyện, anh đã thành vợ người ta, sống hạnh phúc :)))
Tang thi vương – Mộ Nhất Phàm trong truyện là một nhân vật số rất nhọ: bị mẹ kế và em cùng cha khác mẹ hại hết lần này đến lần khác, tính tình u ám, lãnh khốc. Mặc dù cũng là một nhân vật đầy tài năng nhưng bị lòng hận thù và đố kỵ làm cho mờ mắt, ngày càng sa vào con đường lầm lạc, rốt cục bị 2 nam chính đánh bại.
Đáng thương nhất truyện là nữ chính (???). Cô vốn là nữ chính của Vua mạt thế, nhưng vì tác giả xuyên vào truyện làm thay đổi hoàn toàn bố cục và nội dung, cô trở thành nữ phụ qua đường. Khi còn nhỏ bị bố bỏ rơi, lớn lên bị em gại hại, yêu nam chính thì nam chính không yêu. Thất tình thì cũng đành thôi, khổ nhất là Tang thi vương trọng sinh, tưởng nam chính yêu cô nên bắt cô làm con tin, hành hạ, làm nhục, khiến cô mang thai đứa con của gã. Cô là một phụ nữ rất mạnh mẽ và tự trọng, dù chỉ đóng vai rất phụ, không có đất tỏa sáng nhưng giống như một ngọn nến lung linh, lặng lẽ sáng trong bóng tối thời mạt thế. Tác giả cũng không nỡ để cô cô khổ cả đời nên cuối truyện mang Chiến Nam Thiên đến cho mẹ con cô.
Series dị năng trong truyện khá phong phú. Ngoài những dị năng cơ bản như kim mộc thủy hỏa thổ lôi phong băng…thì còn có ánh sáng bóng tối, tốc độ, phân thân, kết giới. Tiện nhất là dị năng của thụ: sao chép: tức là thụ có khả năng cọp pi dị năng của người khác thành của mình, rất chi tiện dụng; rồi dị năng vô hiệu hóa các dị năng khác… Công thụ bàn tay vàng, nam phản diện cũng rất mạnh, đánh nhau cứ gọi là tan mẹ luôn trái đất.
Logic của truyện cũng rất ổn, tiết tấu hấp dẫn, khi tôi tưởng mọi chuyện thế là xong rồi thì lại xuất hiện tình huống cần giải quyết và nhịp độ truyện lại gấp gáp lên. Văn phong tác giả có phong vị America, đang trong cơn nguy cấp, các vị anh hùng vẫn còn nơ-ron thần kinh để tấu hài và/hoặc âu yếu nhau. Các đoạn đối thoại rất nhắng nhít, thú vị.
Tổng thể thì không tìm ra được điểm cực kỳ xuất sắc nhưng tôi lại vô cùng thích bộ này.
Chấm điểm: 8.5/10
Bạn Muối làm bộ này siêu nuột, đọc mà phê. Cực kỳ cảm ơn bạn.
[…] Đệ nhất thi thê –> review […]