Tác giả: Thiên Thiên Thiên Tầm
Bộ này từng được xếp vào hàng must read, kinh điển, tuyệt tác… thời kỳ đầu. Căn bản ở cái thời cả lũ có mỗi cơm thiu để ăn thì bỗng dưng được bữa cơm nguội là mừng rớt nước mắt, đéo còn phân biệt được hamlon với hamlin khác nhau chỗ nào.
Thằng công, tôi xếp vào dạng chó má nhất dambiz. Bản tính dâm dục háo sắc, chuyên cưỡng cức con gái nhà lành. Ừ thì mày là vua, gái trong thiên hạ đều là của mày, nhưng cưỡng hiếp con nhà người ta đến chết thì thật ghê tởm. Hắn thấy thụ đẹp nên dùng quyền lực bắt ép thụ. Thụ khi ấy đã có trúc mã cũng làm quan trong triều. Tên công khốn nạn chèn ép bạn công phụ, còn bắt bản chứng kiến nó rape thụ. Hiếp đáp chán chê thì hắn bỏ mặc thụ bị mấy thằng ml khác bắt nạt, gang bang.
Thụ nhịn không nổi mới tính kế bỏ trốn. Đoạn này mới muốn văng tục. Lẽ ra bỏ trốn thành công, nhưng con em gái mất dạy của thụ xưa nay thích công phụ nên phản bội thụ, tố cáo khiến thụ bị bắt về, công phụ thì bị đẩy vào đường cùng biến thành thổ phỉ.
Sau đó, thụ chết tâm, quay sang tính kế kiểu khác, dâng em gái cho thằng công. Thôi thì lọt sàng xuống nia, thằng kia không chịch mình thì chịch em mình, còn hơn ngủ với con khác, khó kiểm soát, còn bản thân âm mưu lật đổ chính quyền. Hờ hờ, đây mới chính là đoạn hãm lòn nhất. Công chuyển sang yêu con em gái, xoạc nó có thai, chê thụ toan tính chứ không thanh thuần như xưa. Đmm, là ai khiến thụ trở nên như vậy? Ai hành hạ thụ, câu dẫn thụ rồi hắt hủi thụ? Mọe thằng ml ra vẻ bị tổn thương.
Tưởng đây hãm nhất rồi, hóa ra còn có thể hãm hơn khi thụ đã yêu thằng tra công này, ghen với em gái, tiến hành lật đổ ngôi vua, thịt luôn con em gái. Con này chết rất đáng. Sao mày không chết sớm đi?
Chuyển cảnh sang 20 năm sau, thụ đưa con trai công lên ngôi. Thằng này tiếp chân con đường của bố, muốn chiếm đoạt thụ (chứ đéo yêu đương gì). Thụ cay đắng nói Ta khác gì nữ nhân ngoài việc ta không thể sinh con đẻ cái. Thế rồi thụ tự sát. Mặc dù thấy tội cho thụ nhưng thực lòng tôi đéo hiểu sau tất cả, thụ tự sát thì sao không tự sát mẹ từ 20 năm trước đi cho rảnh. Lằng cmn nhằng cung đấu này nọ xong cũng chết.
Tôi vô cùng ghét công của truyện này. Hắn tàn ác, nhẫn tâm, vô tình. Có gì để cho Tuyết Khanh yêu chứ? Từ đầu đến cuối chỉ là ham muốn sở hữu Tuyết Khanh nhưng vẫn không quên thích Tây phi, Tuyết Nhạn. Cbn, nghe tiếng cười “trong trẻo như chuông bạc” của con nhỏ Tuyết Nhạn, Hằng Dạ cảm thấy mình “yêu”. Ghê tởm thiệt. Khi Tuyết Khanh mới vào cung, lẽ nào Tuyết Khanh không thanh lệ thoát tục như Lăng Ba tiên tử? Chính hắn đã đẩy Tuyết Khanh vào hoàn cảnh hoặc chết hoặc muốn tồn tại thì tay vấy máu. Chính hắn đập tan sự trong trẻo của Tuyết Khanh. (Tôi vẫn thấy Tuyết Khanh tinh khôi như hồi đầu). Hằng Dạ chết tiệt quá may mắn khi được tác giả cho chết nhẹ nhàng – ôm người yêu. Tuyết Khanh đáng thương của tôi. Tại sao không ai che chở cho Tuyết Khanh để y mãi mãi là hoa thủy tiên kia chứ?
Cái bộ này khá nhất là anh công phụ. Tuy sau đó ảnh lấy vợ và nói là không yêu thụ nhưng tôi thấy ảnh không có lỗi. Tình cảm hai người quá gắn bó chứ ảnh chưa từng nói yêu thụ bao giờ. Vì thụ, ảnh đã tận lực: từ quan chức trở thành thổ phỉ, quay lưng lại với tất cả để bảo vệ thụ (dù không bảo vệ nổi nhưng đó không phải lỗi của ảnh. Ảnh đã cố hết sức rồi)
À tôi có đọc một cái đoản cùng tên, vâng chỉ là đoản nhưng mức độ hamlone của nó thì cũng một chín một mười với truyện cô đọc. Tên khác là Có một thằng khờ tên Khai Tâm thì phải 😂
Ồ, tôi cũng biết bộ này. Bộ này nổi lắm, cũng nhiều người khen dữ dội. Tôi thì chỉ muốn nói: ngu thì chết chứ bệnh tật gì
Ad đọc thử Trà duyên vs Lời hứa cả đời xem, e thấy nó ko hãm như truyện này
Mình đọc Trà duyên rồi. Hồi đấy còn chưa hiểu nam nam là gì cơ :)) Tuy khiên cưỡng nhưng không hãm lắm. Lời hứa cả đời nghe quen nhưng không nhớ ra nè